Mây qua Tam Đảo cũng bay chùm
Sẽ buồn lắm, một mình tôi lên núi
Thông một mình cũng già đi trước tuổi
Gõ kiến một mình tiếng gõ cũng chông chênh.
Mây cậy mình đông đúc cứ xông xênh
Cứ mềm mại đậu từng chùm vào đá
Chả trách gì núi chia thành ba quả
Như trụ trời neo giữ những đàn mây.
Cột truyền hình đứng sừng sững nơi đây
Cao hơn núi còn thấy mình đơn lẻ
Bên núi Cốc lượn lờ đôi hồn trẻ
Lần vào mây để trắng đến nao lòng.
Mây bay chùm, gió hú những đồi thông
Nếu thiếu mây chắc gì còn Tam Đảo
Chắc gì còn ... để tôi chờ đợi hão
Một mùa hè không phải nhặt thông rơi.
Bùi Văn Dũng